Tuesday, May 5, 2015

Cần một tấm lòng “để gió cuốn đi”…!

Cần một tấm lòng “để gió cuốn đi”…!
khắp đạo tràng, có rất nhiều phật tử biết mình chỉ là hạt bụi giữa thế nhân, và họ thầm lặng làm từng việc tốt nhỏ nhất hằng ngày, cho đến những chuyến đi từ thiện tập thể

Một câu hát nổi tiếng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: ”Sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi”
                             “Thắp lên ngọn lửa hồng
                                Ấm áp giữa trời đông
                                Giữa cõi đời lạnh lẽo
                                Cần nhau một tấm lòng”

Một tấm lòng rộng mở để ôm ấp mọi nỗi khổ niềm đau của chúng sinh, để lắng nghe, thấu hiểu, thương yêu, bao dung và tha thứ. Đó là con đường chấm dứt khổ đau, thành tựu được chân, thiện, mỹ.
 
Hòa cùng truyền thống “Lá lành đùm lá rách” của người Việt, tinh thần từ bi của đạo Phật đã giúp xã hội thu hẹp khoảng cách giàu nghèo, mang lại an lạc ấm no cho tất cả mọi người.

Đức Dalai Lama cũng chọn từ bi làm tôn giáo. Trong đạo Phật, pháp bố thí luôn đứng đầu trong Tứ nhiếp pháp, Lục độ ba la mật, Thập thiện. Công đức của pháp bố thí vô lượng vô biên, bất khả tư nghì, nên tùy hỷ công đức bố thí cũng có phúc đức lớn không kém phúc đức của sự bố thí. 
 
Vậy nên, có thể coi, phúc đức của sự bố thí như một ngọn đuốc sáng, tùy hỷ công đức ấy là truyền mồi lửa để thắp sáng những trái tim còn chìm trong vô minh, để sưởi ấm những cảnh đời bất hạnh. Như trong kinh Tứ Thập Nhị Chương đã dạy, tùy hỷ công đức không làm giảm đi phúc đức của việc thiện, cũng giống như truyền lửa giữa những cây đuốc không làm lửa tắt. Tại sao lửa không tắt khi đi được truyền đi? Vì sao phúc đức không giảm đi khi tùy hỷ? Lửa không tắt vì cây đuốc nào cũng có chất bắt lửa, cũng như phúc đức không mất đi khi tùy hỷ công đức bằng Tâm thiện lành, vô tư và khiêm hạ. Tâm như thế mới có thể theo gió để lan tỏa hương thơm vào đời.
   
Làm thế nào để có được một tấm lòng như thế? Vì đâu mà những người con Phật có thể cảm thấy hoan hỷ an lạc từ trong Tâm, ngay khi âm thầm cho đi mà không cần nhận lại dù chỉ một lời khen ngợi hay cảm ơn? Vì Tâm thiện của bạn đã được thể hiện hàng ngày trong từng thái độ và cử chỉ nhỏ nhất, để làm cho mọi người xung quanh hạnh phúc, từ đó tâm thiện dần dần được nuôi dưỡng thành Tâm Từ Bi sẵn sàng ban vui cứu khổ, khi đó, chỉ cần thấy người khác hạnh phúc, Tâm Từ cũng đủ mang lại niềm hoan hỷ lớn lao không kém cảm giác được khen ngợi hay cảm ơn.

 
Vậy nên trong cuộc sống này, vẫn có những người âm thầm cho đi đến khi cuối đời mới được biết đến. Kính xin dâng nén tâm hương đến tấm lòng từ bi, mật hạnh vi tế, lượng cả bao dung của cố Đại lão Hòa thượng Thích Chí Tín. Khi Ngài còn tại thế, từ khi Ngài còn trẻ, mỗi buổi sáng 5 giờ, sau khi xả thiền, Ngài vẫn ra sau hè nhóm lửa cơm nước, chuẩn bị bữa sáng cho các thầy, kể cả các chú. Ngày nào cũng thế, ba lần nấu cơm cặm cụi hoan hỷ. Ngài đường đường là Như Lai sứ giả “Nhập Như Lai thất, tọa Như Lai tòa, hành Như Lai sự”, vậy mà Ngài kiêm nhiệm vai trò anh nuôi, ngày đêm cần mẫn, chăm chút trong ngoài, không một lời than vãn.

Năm 1975, dân di tản từ cao nguyên chạy xuống, miền Trung tràn vào, chùa Tỉnh Hội thành nơi tị nạn. Người đông chen chúc, bẩn thỉu, ồn ào ngay trong chính điện. Có người ngã bệnh từ trần, bơ vơ lạc lõng, Ngài mua quan quách, cho người tẩm liệm và chở xuống nghĩa trang Phật giáo mai táng. Những năm sau đó, thấy dân tình khốn khổ, bệnh tật gia tăng, Ngài chắt chiu từng từng trái cam, trái chuối, chủ nhật nào cũng mang xuống bệnh viện làm quà cho bệnh nhân, ngõ hầu xoa dịu phần nào nỗi cơ hàn khổ đau của họ.

Vì vậy nhác thấy hình bóng Ngài trong bộ đồ nâu bạc màu dung dị, mọi người đều chắp tay “ Ông Phật đến! Ông Phật đến”; Ngài đã âm thầm gieo vào lòng người bất hạnh những hạt giống từ bi của chư Phật như vậy đó
 
Hay trên thế giới, cố tỷ phú Mỹ Steve Jobs – cha đẻ của thương hiệu Apple toàn cầu đã âm thầm làm từ thiện ở nhiều nơi, đến khi ông qua đời, những câu chuyện về quãng thời gian âm thầm làm việc thiện mới được tiết lộ.
 
Ngoài ra, ở khắp đạo tràng, có rất nhiều phật tử biết mình chỉ là hạt bụi giữa thế nhân, và họ thầm lặng làm từng việc tốt nhỏ nhất hằng ngày, cho đến những chuyến đi từ thiện tập thể.
 
Thật sự, tính chất của trí tuệ chư Phật là khiêm hạ và nhún nhường thể hiện qua những việc tốt thầm lặng như vậy. Vì họ không biết từ vô số những kiếp trước họ đã tạo tác bao nhiêu Nghiệp thiện và ác, cho nên kiếp này họ chỉ giả thiết, phúc đức của họ chỉ bằng một bát nước chứ không phải cả một dòng sông.

Vậy nên nếu lần nào làm việc tốt cũng cần cho nhiều người biết, để nhận được nhiều lời khen hay cảm ơn, tâm ngã mạn sẽ như nắm muối làm hỏng cả một bát nước công đức của mình. Tu như vậy là mới chỉ được phần lợi tha chứ chưa tự lợi, như là mới xong được cái mái nhà trước khi làm cái cột.
   
Người con Phật tu để phá tan núi ngã man, rồi mới hạ được thành phiền não, phiền não trong tâm mình bớt đi, nhường chỗ cho tâm thanh tịnh, thì việc ban vui cứu khổ mới được thành tựu.

Pháp Bố thí có thể đem lại lợi ích cho mọi người, để lại tiếng thơm trong lòng đời, và thành tựu an lạc trong Tâm hành giả; khi hành giả bố thí với tâm vô tư, không nhìn thấy mình trong khi bố thí, không để cho nhiều người biết, và trong tâm mình không nên khởi niệm nào về việc mình đang bố thí. Vì bố thí giúp tâm khởi niệm lành, niệm lành cũng chỉ có thể cho ta tận hưởng cảm thọ hoan hỷ cho riêng mình trong một khoảng thời gian nào đó trong cuộc sống, rồi mãn kiếp lên cõi Trời hưởng phúc, chứ không giúp mình thoát khỏi luân hồi sinh tử, niệm bất thiện như ngã mạn lại càng làm mình tổn phúc. 
 
“Phật dụng cái Tâm”: của bố thí không quan trọng bằng cách bố thí, quan trọng thay, cách cho đi như thế nào để người được nhận cảm thấy tình thương yêu xoa dịu được nỗi khổ của họ, và tăng trưởng đức tin trong sạch nơi Tam Bảo; cũng để cho người cho thành tựu chân thiện mỹ trên con đường tu hạnh Bồ đề.

Monday, May 4, 2015

Nghiệm Lời Phật qua một câu dân gian

“Ăn mày là ai, ăn mày là TA, đói cơm rách áo hóa ra ăn mày”, nghe lâu rồi và cũng có hiểu nhưng chưa sâu sắc như sau này. 

“Ăn mày là ai, ăn mày là TA, đói cơm rách áo hóa ra ăn mày”, nghe lâu rồi và cũng có hiểu nhưng chưa sâu sắc như sau này, lúc đã có duyên học Phật một chút mới thấy câu ấy mênh mang ý tứ, hàm ẩn nhiều, ý nghĩa giáo dục theo tinh thần con nhà Phật rất cao.

Ăn mày, hạng người tột cùng của xã hội, bị người đời nhiều lúc rẻ khinh, người ta dùng chữ “ăn mày” để chỉ điểm cuối cùng của giá trị làm người, trong nhiều trường hợp. Nhưng tại sao “..ăn mày là ta”?, ta – tất cả, lẽ nào tất cả là ăn mày, một “nghề nghiệp” đáng sợ?

Quả thực, nếu xét theo văn chương thuần túy thì đấy cũng là bước “khái quát” bạo liệt khác thường, nhưng ngẫm kỹ thì cũng hiểu được theo lẽ thông thường vì nội dung câu đã gói trọn vẹn ý tứ cần phát đi: “đói cơm rách áo” tất “hóa ra ăn mày”, logic chặt chẽ. Thì ra, mấy chữ thôi, mà nội dung thực trọn vẹn đủ đầy: ăn mày, tình trạng khốn quẫn cuối cùng chỉ sự khánh kiệt về tài sản, mà trong cuộc đời cạnh tranh, được mất, vô thường, mọi cái đều có thể, “đói cơm rách áo” lẽ nào miễn trừ ta, nên “thành ra ăn mày” đáng sợ mà không khó hiểu lắm, lẽ vô thường.

Ảnh minh họa.  

Trong một câu không hề có trong kinh điển nhà Phật, lại mang trong mình ý tứ sâu sắc của lời Phật dạy: không được khinh rẻ người ăn mày, cũng đồng kiếp con người, họ cũng như ta – được sinh vào cõi người, chỉ vì phước phạn mỏng do duyên nghiệp mà chịu cảnh như thế. Họ cũng luân hồi hay giải thoát nếu có công hạnh tu tập, như mọi chúng sinh. Dưới mắt Phật, nhân gian không có ai đáng khinh rẻ, côn trùng cây cỏ còn trân trọng nói chi con người? Ăn mày, thang bậc cuối cùng, về khả năng, ai cũng có thể vẽ “cõi” ấy nếu không gây dựng công đức, không có phước báu tốt.

Giả thuyết: có một ông chủ nọ giàu có tiền muôn bạc vạn, vinh hoa phú quý, do nhiều nhân duyên, làm ăn thất bát, tai họa liên miên, phút chốc trắng tay, lây lất mãi rồi cuối cùng người ta thấy ông tiều tụy làm thân ăn mày! Chuyện này có hoang đường và phi lý hay không? Không, về khả năng là có, xác suất cao, nhất là trong “cơ chế thị trường” khốc liệt bây giờ, sáng dậy mở mắt trúng quả đậm thành tỉ phú, tối nghe cuộc điện thoại hay một tin nhắn, một email cho biết thương vụ làm ăn thất bại, thành ra bần hàn là thường.

Xem thời sự trên ti vi, đọc nhật báo hay cà phê sang quán cóc, chẳng lẽ không nghe chuyện bể dâu giàu – nghèo thay đổi như chong chóng đó sao?

Đời là vậy, song lý luận nhà Phật phân tích rõ hơn, khúc triết hơn nhiều: lẽ vô thường, nhân quả, phước báu..có hết trong ấy, sự được mất, thấp cao của phận người. Hưởng phước giàu sang mà không gìn giữ, không thi ân bố đức làm việc nghĩa, không từ thiện, cúng dường, không tu tập.. thì sự giàu sang không bền ngay ở đời ta, lại còn đời con, đời cháu, chắt…Ông nội là đại điền chủ, cháu hay xe ôm, hay bán vé số chẳng lẽ không có hay sao? Ngược lại, ông nội thân ở đợ nhà giàu, biết tằn tiện gìn giữ chắt chiu và tu tâm, tu khẩu, tu ý.. Đời con đời cháu thành phú gia, chẳng lẽ cũng không có sao? Đấy, triết lý nhà Phật nào phải thô vụng, mê tín như một số người nghĩ, mà biện chứng, khoa học, xét sự vật hiện tượng trong sự vận động liên tục như thế đấy.

Chưa hết, câu ấy còn mênh mang lắm: ta nhìn vào tha nhân, người ăn mày đói khổ, lạnh lẽo, bị rẻ khinh ngoài đường, lẽ nào không thể quán tưởng mà có lợi cho sự tu tập của chính mình, “ăn mày là ta” chính là lời nhắc nhở nghiêm khắc, chỉ cho thấy lẽ thật: anh chị không lo làm ăn, tu tập mà ăn ở thất đức, gây oán chuốc thù, hoang phí, phạm pháp..chẳng lâu đâu, thành ra ăn mày. Chẳng lẽ phương pháp nhìn tha nhân mà sửa mình không hiệu nghiệm lắm sao?

“Phát hiện” – tạm mạo nhận vậy - thấy ý Phật trong câu dân gian dung dị, trong lòng thú vị lắm. Câu ấy gom thu nhân sinh lại làm một, “gói” trong kiếp ăn mày mà cảnh tỉnh, nhắc nhở, đồng thời kêu gọi tình thương yêu con người, cho thấy sự luân hồi, vận động, tương tác.. rất biện chứng trong cõi người, cõi đời. Ít có câu dân gian nào mà hàm chứa sâu xa lời Phật nhiều đến thế, sâu đến thế. Nương theo đấy mà tu, nghĩ cũng hữu lý lắm…

Theo Phật giáo Việt Nam

Thursday, December 18, 2014

Nhân quả thường đến muộn...cô cứ nghỡ đời không có báo ứng!

Tôi thẳng thắn nói rằng cô là người con gái hư, có lối sống buông thả, đua đòi, không biết mình là ai giữa chốn thị thành đầy cạm bẫy này.

Cô cứ tưởng mình có chút nhan sắc, trẻ trung, chút may mắn khi gia đình khá giả, có điều kiện, là cô có quyền ăn chơi xả láng, không cần biết đến những hậu quả sau đó.

Và cái sự bất chấp, ngộ nhận ấy đã buộc cô phải trả giá đắt.

Là sinh viên đại học, cô không chăm chỉ đèn sách, lại đua đòi theo bạn xấu đến quán bar, vũ trường. Bố mẹ thuê cho căn hộ để yên tĩnh học hành thì cô rước bồ về ăn ở, sinh sống như vợ chồng.

Người đàn ông chung sống với cô lại chính là người đã nhân cơ hội cô nhậu say xỉn không còn nhận thức mà chiếm đoạt đời con gái của cô.

Vậy mà cô lại lao vào cuộc tình với hắn như một con thiêu thân với ý nghĩ là không còn gì để mất.

Sự dại dột, ngu muội của cô đã phải trả giá, khi người tình lợi dụng bỏ vào túi xách của cô bao thuốc lá chứa đầy thuốc lắc để hắn phân phối cho những kẻ nghiện ngập ở vũ trường.

Cái giá phải trả là quá cay nghiệt, quá phũ phàng phải không cô?

Cái gì cũng có căn nguyên của nó, việc cô làm, cô phải gánh chịu hậu quả. Gieo gì sẽ gặt nấy thôi, cô ạ.

Tuổi cô còn trẻ, tương lai còn dài, cô hãy bình tĩnh nhìn nhận lại tất cả mọi việc, từ đó rút ra bài học mà cảnh tỉnh chính mình. Không có gì là quá muộn nếu cô thực sự biết hối lỗi.




-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Mãi mãi là bao lâu?

Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.

Em ước gì quá khứ như một cuốn phim được lưu trữ, chỉ cần bấm một cái nút, gạch một đường thẳng là có thể dễ dàng tìm một hạnh phúc khác.

Đôi khi em tự hỏi mình, mất bao lâu để quên nhau. Câu chia tay để kéo mối quan hệ trở về ngày chưa gặp nhau đó, khi nào mới làm xong nhiệm vụ của nó?

Là một khoảnh khắc phải không, như khi ta nhìn thấy nhau? Ánh mắt là nơi đầu tiên bắt đầu cảm xúc, khi chẳng hiểu tim đã cảm nhận gì chưa mà ánh nhìn cứ hướng mãi một hướng. Ngày chúng ta gặp nhau, nhìn thấy nhau, liệu có biết rằng sau đó cả hai sẽ cùng sánh bước? Ngày chúng ta gặp nhau, nhìn thấy nhau, liệu có biết rằng rất lâu sau đó, cả hai phải cố gắng quên nhau, quên cả những ngày đầu?

Là rất lâu phải không, như khi ta nhận ra đã yêu nhau quá nhiều? Bên nhau ngần ấy thời gian, trải qua bao nhiêu sóng gió, em mới dám chắc chắn rằng mình đã yêu, đã nhớ mãi một người con trai ngày ngày xuất hiện giúp em cười làm em vui. Tình cảm không phải là điều hờn hợt đúng không anh? Cần nhiều thời gian thế để nghĩ suy, vậy mà cuối cùng vẫn ngậm ngùi chia tay sự lựa chọn của mình.

Là một khoảnh khắc phải không, như khi chúng ta chạm tay nhau? Cái chạm tay nhanh chóng để rồi ta rụt rè rút lại, tình yêu thuở ban đầu sao long lanh quá, ấm lòng quá! Để rồi sau đó ta nghe thấy trái tim kia cùng nhịp đập, bàn tay kia cùng hơi ấm. Hai con người thuộc về nhau.

Là rất lâu phải không, như khi anh ôm chặt em mỗi lần giận dỗi? Anh thì thầm lời xin lỗi nghe vừa giận vừa thương. Em giận thế nào khi cảm giác nhỏ bé trong vòng tay anh là điều khiến em bình yên nhất, em dỗi làm sao khi câu an ủi sau những hờn ghen vụn vặt còn ngọt ngào hơn cả lời tỏ tình ngày trước.

Là một khoảnh khắc phải không, như khi chúng ta chào nhau? Khi bầu trời cao lớn kia chẳng thể ôm nổi thân hình em nhỏ bé, vai em run lên theo từng tiếng nấc, bàn chân rệu rã chừng như mặt đất đã biến tan đi. Một giây ấy sao dài rộng quá khi nó sống mãi trên vết thương chưa lành. Em khóc cả một dòng sông mà sao chẳng thấy anh đến dỗ.

Là rất lâu phải không, như những ngày em cố xóa đi dòng kí ức? Em ước gì quá khứ như một cuốn phim được lưu trữ, chỉ cần bấm một cái nút, gạch một đường thẳng là có thể dễ dàng tìm một hạnh phúc khác. Hồi ức sao ít ỏi quá, mà em buồn mãi chẳng thấy nhẹ nhõm hơn. Thực tế là, thời gian để đau đớn dằn vặt sau chia ly đôi khi còn dài hơn cả khoảng thời gian hai người từng yêu nhau!

Là bao lâu vậy anh? Đến bao lâu câu chia tay mới tròn vẹn?

Bao lâu nữa thì em thôi nhớ, bao lâu nữa thì em thôi yêu?

Bao lâu nữa ta mới thật sự chia tay, hả anh?


-ST ( Để Gió Cuốn Đi )

Sunday, December 14, 2014

"Có một Hà Nội như thế"

Người ta nói Hà Nội đẹp lắm,cái gì cũng đẹp không tì vết bởi lẽ nó xa hoa tráng lệ.Thế nhưng với tôi cái gì nó cũng có góc khuất của nó, Và đây! những con người vô gia cư và khốn khó đang phải co quắp vì cái lạnh. 

Cảnh màn trời chiếu đất như thế này chắc chắn sẽ làm nhiều người giật mình vì ban ngày họ đâu có thấy.Qua bức ảnh này tôi muốn truyền đạt tới mọi người thông điệp " cái lạnh đáng sợ nhất không phải là cái lạnh của thiên nhiên mà chính là "CÁI LẠNH TÌNH NGƯỜI".Hãy chung tay góp sức để thành những "ông, bà tiên sống" hay "thiên thần không có cảnh" chuyển tới họ những điều tốt đẹp nhất...Bức ảnh trên được chụp vào đêm ngày 23/11/2014.Cái chăn ông ấy đang đắp chính là tấm lòng của một nhà hảo tâm tặng vào thứ bảy tuần trước.Với bản thân tôi thiết nghĩ CHẤT HÀ NỘI không phải diễn tả cái đẹp của thủ đô mà còn phải phản ánh được thực tế của nó, cái xấu và đẹp phải phô ra, đẹp tự hào, cái xấu, cái tồn tại thì phải nhìn thẳng vào sự thật và khắc phục nó. Đó mới chính là cái CHẤT của riêng Hà Nội.
 (Tác giả :Hoàng Gia Lực)


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hiện tại Đội mình đang tổ chức chương trình quyên góp từ thiện, tặng chăn, quần áo ấm và thực phẩm cho người có hoàn cảnh KHÓ KHĂN trên khắp đường phố HÀ NỘI. Mọi người ai có tấm lòng hảo tâm muốn giúp đỡ họ thì share và có quần áo ấm hay chăn không dùng đến thì ủng hộ cho bọn mình để bọn mình mang cho những người vô gia cư bạn nhé. Mội quyên góp xin liên hệ facebook STQ - Đội sinh viên tình nguyện quản trị kinh doanh
Link Facebook: facebook.com/STQ.NEU
Hoặc liên hệ với Minh Hạnh (sđt 01683121683)

Saturday, December 13, 2014

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau

Mưa cứ rơi trong lòng anh trống vắng….!
Một buổi chiều đông đầy nổi nhớ về em…..!
Đối với em anh không là tất cả………!
Vì cuộc đời này thiếu gì người yêu em…!
Nhưng chuyện đời ai biết trước ngày mai….!

Có những ngày em nghĩ mình rất ổn, dù xa anh, nhưng hóa ra chỉ là em đang cố giấu đi. Em giấu những giọt nước mắt khi nhớ anh, giấu những nức nở mỗi đêm về, bóng anh chẳng còn song hành cùng em trên những nẻo đường...

Có những ngày Hà Nội ủ rũ và dài lê thê với những cơn mưa dai dẳng, nỗi lòng buồn không biết chất chứa nơi đâu, chỉ thấy lòng không sao vơi đi nổi. Buồn bã cứ kéo dài mãi, mong sao có người nào đó đi cùng dưới mưa, lạnh nhưng không thấy buồn, muốn một ai ngồi cạnh mình trong quán cafe xa lạ, để thời gian không trôi qua lạnh lẽo. Mong ước nhiều, nhưng vẫn hoài hoang hoải đến trĩu lòng.

Có những ngày Hà Nội vàng vọt vài tia nắng cuối ngày, nước mắt tuôn rơi lặng lẽ, giọt nắng khẽ rơi rớt xuống mặt đất rồi tan biến, chỉ nỗi lòng vẫn thổn thức mãi không thôi. Cơn gió chiều nơi tầng thượng cứ hiu hắt thổi vào lòng em trống hoác, là những ngày xa anh.

Có những ngày em nghĩ mình rất ổn, dù xa anh, nhưng hóa ra chỉ là em đang cố giấu đi. Em giấu những giọt nước mắt khi nhớ anh, giấu những nức nở mỗi đêm về, bóng anh chẳng còn song hành cùng em trên những nẻo đường Hà Nội còn vương mùi hoa sữa, giấu cả những tiếng thở dài khi lướt qua dáng ai đó giống anh.

Giờ em thấy mệt nhoài và trống trải, ngoài kia, vẫn chẳng biết đâu là con đường dành cho mình. Chúng ta xa nhau nhiều quá rồi anh nhỉ? Những ngón tay em chỉ biết ôm hết ký ức về anh vào lòng, tự dặn mình, ừ rồi sẽ ổn. Có cái gì đó cứ nhói ở trong tim, bản nhạc cũ em nghe đi nghe lại trong bóng tối. Rút cục ta đã để mất nhau thật rồi, khi ngoài kia, Hà Nội đang đón những đợt gió đông đầu tiên.

Đôi lúc nghe gió bên ngoài thổi mạnh hơn, em tự hỏi mình liệu đi qua nông nổi những ngày tuổi trẻ, em có quên được anh?



Cứ ngỡ sẽ quên hết mọi kỉ niệm êm đềm, quên những ngày tháng hạnh phúc có anh ở bên cạnh. Ngỡ mọi thứ của ngày hôm qua đã nằm ngoan ngoãn trong ngăn tủ kí ức vậy mà nó vẫn bóp nghẹt tim em mỗi đêm về, vẫn siết chặt em mỗi ngày. Vì đâu mà trái tim lại lưu giữ hoài một hình bóng lâu đến vậy?

Có những ngày nỗi buồn đã vương đầy trong tâm trí, nhưng đã đến lúc, em tập làm quen những ngày không anh. Em thôi không chờ tin nhắn tới từ anh mỗi ngày, thôi không dõi theo dáng anh đi trên phố, cố ngăn mình không tới những nơi xưa cũ đã cùng anh đi qua. Ngày nào cũng là những ngày khó khăn và trống trải, nhưng, nếu không thể bước cùng nhau, em chỉ còn cách tự bước đi một mình.

Đã có những ngày ngón tay chẳng đếm hết những nỗi buồn về một người đã rời xa, giờ nhìn lại, cũng qua cả một mùa dài thổn thức. Thỉnh thoảng, trên chuyến hành trình dài, đeo tai nghe, bật nhạc, em lại tự hỏi, liệu có ai đứng chờ mình ở cuối bến bình yên? Hình ảnh anh lại hiện ra, thoáng chút nhung nhớ, nhưng rồi em bắt mình nhanh chóng quên đi, anh đã hạnh phúc với những gì anh chọn thì cũng đến lúc em chọn cho em một con đường khác đi.

Thầm cám ơn anh, đã cho em cảm nhận đủ cô đơn, đủ hoang hoải để rồi mới trân trọng hơn hạnh phúc đến với mình. Còn rất nhiều điều đang chờ em ở phía trước, nhưng những ngày xa anh sẽ vẫn là một phần ký ức đáng giá nơi em. Tạm biệt anh.

Friday, December 12, 2014

Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi

Hạnh phúc thật chỉ như mảnh thủy tinh. Chạm thật nhẹ mảnh thủy tinh mờ nhạt. Nắm thật chặt bàn tay sẽ chảy máu. Đánh rơi rồi có tìm lại được đâu ❤

Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!

Tự nhiên em nghĩ, đã từ rất lâu rồi em vẫn nghĩ, chắc có lẽ em sẽ không cưới chồng.

Em chỉ yêu thôi, không cưới có được không?

Em biết, đời con gái ai cũng ao ước một lần mặc lên mình chiếc váy cô dâu, được người đàn ông đồng hành bên cạnh giới thiệu với gia đình, bè bạn rằng đây là cô dâu của mình. Giây phút ấy, kể cả lúc tất tả ngược xuôi chuẩn bị cho hôn lễ, đến lúc xong xuôi mọi thứ để đón nhau về nhà, ắt hẳn là hạnh phúc. Dù là ai thì chỉ cần nghĩ tới việc kết hôn với người mình yêu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng em lại sợ...

Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!

Yêu thì phải cưới chứ! Phải gắn kết cuộc đời hai nửa với nhau. Phải cùng nhau trải qua bao thăng trầm sướng khổ, rồi sau này về già mới có nhiều điều để ngẫm lại kể cho con cho cháu.

Yêu thì phải cưới chứ! Đúng không anh?

Nhưng em vẫn sợ, lỡ mình không hạnh phúc thì sao?


Em cũng từng xem một bộ phim, nói về một nữ luật sư xinh đẹp, chỉ làm người tình, không muốn kết hôn. Cô nói, cô sợ hôn nhân, bởi cô là người làm về những vụ ly hôn. Ai cũng yêu rồi mới cưới, nhưng tình yêu của họ chỉ được tính bằng tháng bằng năm, chứ không được tính bằng cả cuộc đời gắn bó. Chẳng thà làm tình nhân bên cạnh nhau, không có bắt đầu sẽ không cần kết thúc.

Có thể sau này, khi mà thời gian đi qua, khi mà tuổi xuân của em ngắn dần, em sẽ biết quý trọng hơn sự gắn kết lâu bền mà ai đó mang lại. Em có thể sẽ giục giã nôn nao để được cưới chồng. Em có thể sẽ ngắm mình trong bồng bềnh váy trắng. Em có thể sẽ muốn sớm sớm đi làm tối tối tất bật nấu cơm, rửa chén cho tổ ấm nhỏ xinh của mình. Em có thể, có thể, làm nhiều việc khác nữa không-chỉ-cho-riêng-mình-em. Em cũng có thể, có thể sẽ yêu thương một người nhiều đến nỗi chỉ-muốn-trở-thành-vợ của người ta thôi, anh ạ!

Nhưng mà, phải chắc chắn rằng người đó yêu thương em đủ nhiều, trao cho em đức tin đủ nhiều, không chỉ nói mà còn hành động, như thể anh ấy sẽ trao cả cuộc đời anh ấy cho em, rồi thì em cũng sẽ can đảm lẫn tự tin trao cả cuộc đời mình cho anh ấy.

Có lẽ, để chờ một người yêu thương mình thật dạ thật lòng, phải chờ rất lâu và đợi rất dài ngày...

Em muốn cưới, thì phải chờ người muốn cưới em!



Tuesday, December 9, 2014

Hoa hậu có gia cảnh đặc biệt nhất khi đăng quang

Đặng Thu Thảo đã trải qua rất nhiều khó khăn, tủi cực trước khi dành được chiếc vương miện Hoa hậu Việt Nam.

Bất kỳ người đẹp nào đăng quang Hoa hậu Việt Nam cũng đều được quan tâm đặc biệt đến gia thế cũng như trình độ học vấn. Bởi có thể nói, thông qua những điều này, phần nào người hâm mộ đánh giá được sự phù hợp, xứng đáng của người đẹp đó với chiếc vương miện đại diện cho nhan sắc của cả đất nước và cũng hiểu được sự nỗ lực, phấn đấu của họ trong quá trình tham gia cuộc thi.
Nhìn lại gia thế của các Hoa hậu Việt Nam trong 5 kỳ thi gần đây, có thể thấy, không phải vị Hoa hậu nào cũng đều xuất thân từ "chăn ấm đệm êm".


Kỳ Duyên xuất thân trong một gia đình khá giả.
Đương kim Hoa hậu Việt Nam 2014 Nguyễn Cao Kỳ Duyên có lẽ là Hoa hậu có gia thế nổi trội nhất. Mẹ Kỳ Duyên sở hữu studio áo cưới có tiếng của thành phố Nam Định và là chuyên gia trang điểm. Bố của Kỳ Duyên là thợ ảnh chính của studio.
Để chuẩn bị cho Đêm chung kết Hoa hậu Việt Nam 2014 của Kỳ Duyên, mẹ của cô đã phải đưa cả ekip trang điểm của cửa hàng vào Phú Quốc để hỗ trợ. Bà cũng bỏ toàn bộ chi phí thuê khách sạn, ăn ở cho toàn bộ ekip.


Căn nhà khang trang của gia đình Kỳ Duyên tại Nam Định.
Anh trai của Kỳ Duyên sinh năm 1987 và hiện đang là kỹ sư công nghệ thông tin ở Hà Nội. Ngoài cơ ngơi ở Nam Định, gia đình Kỳ Duyên còn sở hữu 2 căn nhà khang trang tại Hà Nội.
Bố Kỳ Duyên cho biết hiện tại Kỳ Duyên đang sống cùng anh trai trong một căn nhà tại Hàng Bột còn căn nhà ở Lê Duẩn thì gia đình cho thuê.
Hoa hậu Việt Nam 2006 Mai Phương Thúy là con gái lớn trong một gia đình có hai chị em. Bố Mai Phương Thúy mất khi cô mới lên 6 tuổi. Mẹ cô từng là cán bộ trong ngành thuế đã ở vậy để nuôi cha mẹ chồng và hai con nhỏ. Dù vất vả nhưng mẹ của Mai Phương Thúy vẫn lo chu toàn cho hai cô con gái nhỏ học hành đầy đủ.

Mai Phương Thúy chụp ảnh cùng mẹ và em gái.
Ngọc Hân - Hoa hậu Việt Nam 2008 sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, quê gốc ở Hải Phòng. Cô xuất thân trong một gia đình khá giả. Ông nội là nhà giáo ưu tú Đặng Đình Huân được nhiều người biết đến ở Hải Phòng. Bố mẹ của Ngọc Hân có cuộc sống giải dị và đầm ấm bên nhau.
Ngọc Hân bên cạnh gia đình mình.
Người được mệnh danh là "hoa hậu của các hoa hậu" Đặng Thu Thảo có lẽ là Hoa hậu Việt Nam có cuộc sống bấp bênh và vất vả nhất. Thu Thảo sinh ra và lớn lên ở miệt vườn Nam Bộ. Gia đình cô gặp phải biến cố lớn vào năm cuối khi cô học trung học phổ thông. Công việc làm ăn của cha cô gặp khó khăn, ông lại mắc bệnh tiểu đường nên gia đình Thảo phải bán đi căn nhà đang ở để có tiền trị bệnh cho người cha.
Chính vì thế, để có thể thực hiện ước mơ học Đại học của mình, Thu Thảo đã phải tự bươn trải từ năm 18 tuổi. Từ bưng bê trong quán cà phê, làm nghề trang điểm...Thu Thảo đều nỗ lực mưu sinh để vượt qua giai đoạn khó khăn.

Thu Thảo đã trải qua nhiều khó khăn, vất vả trước khi đăng quang
Hoa hậu Việt Nam.




Gia đình cô kiệt quệ sau việc làm ăn thất bại của bố.
Đặng Thu Thảo từng chia sẻ có những ngày phải đứng làm suốt 8 tiếng khiến cơ thể mệt mỏi, rã rời nhưng cô càng mạnh mẽ hơn để tìm cơ hội đổi đời.
Thậm chí, khi bố cô gây tai nạn giao thông cho một cô giáo, dù đã cố gắng gom góp, vay mượn song gia đình cô vẫn không thể trả hết số tiền tòa án yêu cầu bồi thường cho bị hại. Chính việc này đã khiến Thu Thảo phải gánh chịu không ít chỉ trích của dư luận.

Gia đình Đặng Thu Thảo từng không đủ tiền để đền bù cho người bị nạn
do bố Thu Thảo gây ra.
Dường như, con đường đi đến sự thành công với danh hiệu Hoa hậu Việt Nam trắc trở, khó khăn và đổ nhiều mồ hôi hơn rất nhiều so với những người đẹp đăng quang khác.
Đặng Thu Thảo tích cực tham gia hoạt động thiện nguyện của xã hội.
Đặng Thu Thảo giống như nàng Lọ Lem, sau bao gian khổ đã chạm được đến ước mơ Hoa hậu của mình để giờ đây, cô trở thành một trong những Hoa hậu nhận được sự yêu mến và ủng hộ nhiều nhất của người hâm mộ về nhan sắc cũng như những hoạt động thiện nguyện của xã hội.

Monday, December 8, 2014

" Cô đơn không phải là khi ta một mình bước đi mà không có ai bên cạnh...

...Cô đơn là khi ta đang đi bên cạnh rất nhiểu người mà không tìm được ai để sẽ chia Ấm áp không phải là khi ta nói “ấm áp quá.” Ấm áp là khi có ai đó hỏi ta rằng “có lạnh không?"


Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

“Chuyện tình yêu là chuyện của hai người” – nó vừa có ý rằng người ngoài cuộc sẽ chẳng thể hiểu cũng không nên can thiệp quá nhiều, vừa có nghĩa là yêu đương phải xuất phát từ hai phía, nhiều hơn hai cũng không được mà ít hơn hai cũng không xong.

Tình đơn phương, hay nói đúng hơn là cảm xúc một hướng, vốn là con đường trống trải nhất mà người ta thường nói. Nhưng lạ lẫm thay, khi tình yêu đến từ cả hai con người  như em và anh đây đôi khi vẫn cô đơn đến sợ. Tại sao vậy anh?

Em đã nghĩ đến hàng ngàn lần rằng điều gì đã mang em nhốt chặt vào chiếc hộp mang tên cô độc, vậy mà loay hoay mãi em vẫn chẳng thể tìm được câu trả lời cho riêng mình. Em đã bắt đầu mơ hồ nhận ra chuyện tình yêu này vốn chẳng còn như trước. Em đang yêu và được yêu, đang nghe người ngoài bảo rằng em đang hạnh phúc, vậy mà sao em vẫn chẳng cảm nhận được như lời họ nói nhỉ?

Có phải vì lời quan tâm dần vơi đi nơi anh, anh có nhiều điềucần để tâm hơn là chú ý đến người mà anh từng nói rằng sẽ luôn yêu thương nhất?

Có phải vì những tin nhắn chúc ngủ ngon đã ít điquá nhiều, anh phải nghĩ đến nhiều việc hơn vào mỗi đêm khuya muộn, để rồi giấc mộng đẹp của anh chẳng còn xuất hiện hình ảnh của em?

Có phải vì đã không còn những biểu hiện của một người đang yêu? Anh có nhớ được rằng đã bao lâu rồi anh không còn nói lời yêu thương, đã bao lâu rồi chúng ta không còn thời gian dành trọn vẹn cho nhau?

Có phải vì mọi thứ đã như một thói quen, vì có quá nhiều điều mới mẻ xung quanh anh,  vì em đã chẳng còn là điều quan trọng nhất?

Hay…vì tất cả những điều ấy?

Để rồi giây phút này đây, đáng lẽ em nên vui sướng vì mình được bên cạnh người mình yêu, điều mà rất nhiều người mong muốn có được thì em lại cảm thấy vô cùng lẻ loi. Chúng ta sao giống như hai người dưng, nhìn nhau mà tim e thấy xa xôi, trơ trọi.

Cô đơn trong chính tình yêu của mình, sao mà buồn cười quá! Vừa cười vừa buồn anh ạ!

Nếu còn em yêu, mong anh hãy để em cảm nhận được, vì giờ đây, em hoàn toàn không thấy được điều đó!

Cô đơn là cảm giác vô cùng đáng sợ, đừng để người anh yêu phải sống với nó, thêm bất kỳ ngày nào nữa!



Hoa Hậu Kỳ Duyên :Trong chuyện tình cảm, mọi người đến với nhau đều do cơ duyên

Trong buổi giao lưu độc giả hôm 10/12, tân Hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã "bật mí" những điều thú vị sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2014.

Ngày 10/12, tân Hoa hậu Kỳ Duyên đã có buổi giao lưu trực tuyến để trả lời những câu hỏi của người hâm mộ. Khi được hỏi về những thay đổi sau khi đăng quang, Kỳ Duyên cho biết đây là bước ngoặt trong cuộc đời cô nhưng với gia đình, bạn bè thì Kỳ Duyên vẫn luôn là chính mình. Ảnh: Zing

Một khán giả tò mò hỏi: "Khi bạn được làm hoa hậu rồi, bạn có dự định gì cho tình yêu của mình? Yêu đại gia hay yêu người bình thường?". Tân Hoa hậu thẳng thắn trả lời: "Trong chuyện tình cảm, mọi người đến với nhau đều do cơ duyên, đối với bản thân em thì điều quan trọng nhất vẫn là sự chân thành". Ảnh: Zing

Kỳ Duyên cho biết, khi đã là người nổi tiếng rồi, có được chiếc vương miện cao quý rồi, Kỳ Duyên tiếp tục đến phòng tập để giữ vóc dáng và sẽ duy trì thói quen này bởi tập luyện thể thao là một đam mê. Ảnh: Zing

Tân Hoa hậu cũng chia sẻ rằng ban đầu khi nghe được khá nhiều lời đánh giá về mình, cô cũng có chút buồn nhưng những lời nói đó sẽ góp phần giúp cô hoàn thiện bản thân hơn để xứng đáng với danh hiệu được trao,cũng như sự ủng hộ của mọi người. Ảnh: Zing

Sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2014, tân Hoa Hậu Kỳ Duyên dự định sẽ trở về quê hương Nam Định và trường cũ, sau đó tham gia một số các hoạt động xã hội có ý nghĩa trong nước. Bên cạnh đó, người đẹp cũng sẽ trích 100 triệu đồng để làm từ thiện. Ảnh: Zing
Nguồn : TPO

Sunday, December 7, 2014

Chỉ là thoáng qua nhưng tôi đã vui lắm rồi...

Có những nụ cười phải đánh đổi bằng nước mắt
 Có những hạnh phúc phải trả giá bằng niềm đau . . . ♥
 Và có lẽ, chỉ có những yêu thương mới xoa dịu được hết những vết thương lòng cùng với thời gian


Anh cũng như họ đến bên em, yêu thương em theo cách của một chàng trai phải lòng một cô gái. Em chỉ sợ đến một ngày, anh vẫn sẽ bỏ em mà đi.

Những con đường mùa này dọc ngang một nỗi nhớ chùng chình, xa vắng. Con người rơi vào khắc khoải về một miền ký ức đã xa từ lâu lắm, đã vụn vỡ rơi đầy qua những giây kim phút, kim giờ.

Em bất chợt nhẩm đếm lại khoảng thời gian qua, đếm thử xem trái tim hụt hẫng mấy lần, bâng khuâng mấy lần, khắc khoải mấy lần... Về những người đi ngang đời ta, thật khó lòng mà giữ nổi một tấm chân tình dài lâu, bền vững.

Cứ nói không thể yêu, là đi. Cứ nén tình cảm vào sâu thẳm tâm hồn, rồi lại xa. Vậy ra chúng ta quen nhau, bên nhau đơn giản như cơn gió mùa về, ngày hôm nay dự báo lạnh, ngày kia đã nắng ấm ửng hồng.

Em nhìn lại bên mình, nhận ra có anh. Em nhìn lại bên đời, chẳng thấy ai. Anh cũng như họ đến bên em, yêu thương em theo cách của một chàng trai phải lòng một cô gái. Em chỉ sợ đến một ngày, anh vẫn sẽ bỏ em mà đi.

Con người ngu ngốc khi tự tạo cho mình nỗi sợ mơ hồ để rồi ám ảnh mỗi giấc ngủ dài. Em có đang ngu ngốc không nhỉ, khi mỗi sớm thức dậy lại hoảng loạn nhìn màn hình điện thoại, tự hỏi hôm nay anh có còn bên em không, có còn quan tâm em như đã từng.

Nếu một ngày anh cũng bỏ em đi, hãy báo trước cho em một lời dẫu là ngắn gọn. Đừng đường đột cứ thế mà im lặng, mà xa xôi, mà bắt em lại rơi vào nỗi hụt hẫng xót xa. Em cần biết lý do, là không yêu, là đã chán, hay đơn giản vì anh tìm thấy hạnh phúc của mình ở một người con gái khác. Thà biết sự thật, đau một lần còn hơn tự lừa dối bản thân để rồi tổn thương mãi mãi.

Nếu bỏ em đi rồi, thì cũng đừng quay lại. Em ghét sự thương hại từ phía anh, em cũng chẳng mong sợi dây đứt rồi mà miễn cưỡng chắp vá bằng một nút thắt xấu xí. Anh đi rồi thì cứ đi đi, ngoảnh lại nhìn sẽ chẳng thấy bóng em đâu. Bởi khi đó chắc chắn em đã rẽ sang một hướng khác, không còn đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng của người đi ngang đời mình, ngây ngốc nhìn hạnh phúc của đời chứ chẳng dành cho em.

Nếu anh có bỏ em đi vào một ngày nào đấy thật đẹp, đừng lôi cả trái tim em đi cùng nhé. Vì nó yếu đuối lắm, không chống chọi được với tin yêu lầm lạc này đâu anh. Hãy để cho em được yên an với những gì còn lại, đừng xáo trộn lên rồi mà bỏ mặc bước qua.

Anh à, liệu rằng "nếu" có thành sự thật không anh?

Em sợ lắm, anh đi rồi, em lại tự mình xây dựng cuộc sống từ đầu, khâu lại cái vỏ mạnh mẽ chắp vá đến đáng thương.

Em sợ lắm, cái ngày giả thiết đó, bầu trời vẫn xanh tươi mà lòng em u ám, cỏ cây vẫn cười mà nụ cười em mắc đọng nơi mi đen.

Nếu một ngày anh bỏ em đi, thì sẽ như thế nào, anh nhỉ ?


Hậu trường buổi chụp ảnh đầu tiên của tân Hoa hậu Việt Nam

Tân hoa hậu cùng hai á hậu tham gia buổi chụp ảnh bìa cho tạp chí, sau khi trở về từ chuyến đi từ thiện tại tỉnh Kiên Giang.

Ngay sau đêm đăng quang ngôi vị cao nhất cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014, hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên và hai á hậu Nguyễn Trần Huyền My và Nguyễn Lâm Diễm Trang bước vào hoạt động làm từ thiện đầu tiên tại tỉnh Kiên Giang vào sáng 7/12. Sau đó, top 3 Hoa hậu Việt Nam trở về TP.HCM để tham gia các hoạt động chụp ảnh, thiện nguyện khác. Trong buổi chụp hình cho bìa tạp chí, tân hoa hậu và hai á hậu nhận được lời khen từ ê-kíp về phong cách làm việc chuyên nghiệp cũng như tinh thần hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau.


Top 3 nhan sắc đẹp nhất cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2014 diện trang phục áo dài tông trắng, nền nã, thêu họa tiết hoa nhẹ nhàng, cùng tham gia thể hiện ảnh bìa cho tạp chí. Hoa hậu Nguyễn Cao Kỳ Duyên đứng giữa hai á hậu, tạo dáng nhẹ nhàng, nữ tính. Hai người đẹp về nhì cũng không kém cạnh về sắc vóc và luôn giữ phong thái tự tin thể hiện những khung ảnh mới.

Các người đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, thanh tú phù hợp với vóc dáng dịu dàng, thanh thoát. Riêng tân hoa hậu nhận được nhiều lời khen hơn cả. Các ý kiến cho rằng, trông người đẹp 18 tuổi rạng rỡ và tươi tắn hơn hẳn đêm chung kết. Có lẽ do tông trang điểm quá đậm nên trông cô già dặn ở thời khắc quan trọng.

Các người đẹp thay đổi xiêm y để thể hiện nhiều hình ảnh khác nhau. Tất cả đều diện áo dài tông trắng nền nã, tượng trưng cho nhan sắc truyền thống Việt.

Chuyên gia trang điểm Minh Lộc là người hỗ trợ top 3 hoa hậu về trang điểm, tạo kiểu tóc trong suốt quá trình chụp ảnh.

Nguồn : Facebook

Saturday, December 6, 2014

Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc...

Nếu yêu là định mệnh thì sao phải giành người yêu?
Nếu yêu là hy sinh thì sao lại sợ đau khổ
Nếu yêu là chấp nhận thì sao lại hờn ghen, ganh tỵ
Nếu yêu là mất mát thì sao lại tự ty hổ thện
Nếu yêu là tất cả thì đừng vì 1 chút tự trọng mà đánh mất yêu thương.



Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em.

Đông đến, em lại chỉ có một mình.

Những con phố giấu mình rụt rè sớm hơn, em đi qua những khoảnh khắc trái tim lật ngửa để lộ nỗi buồn chỉ chực rơi vãi ra ngoài. Phố sao mà đau còn em sao buồn thế. Người yêu ơi, cớ sao em đi tìm mà anh vẫn chẳng thấy đâu?

Gió mùa vẫn hắt hiu lướt qua bờ vai em run lên từng đợt, em lại chỉ biết co mình nhìn những người lạ lướt qua. Ai cũng vội vã, ai cũng mệt nhoài, ắt hẳn người ta cũng giống em, cũng cô đơn và phải cô đơn quá lâu đến thế.

Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.

Bắt đầu nhận ra sự hữu hạn của thời gian, thảng thốt khi mùa héo tàn là một năm đã hết. Những chuyện buồn chẳng vì lý do gì cứ tìm đến, nhìn dòng người ai ai cũng có một bàn tay để nắm, nhìn xuống bàn tay mình lại trống không.

Bỗng nhiên sợ lạnh…

Bỗng nhiên sợ lòng trống không…

Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.

Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?

Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…



Friday, December 5, 2014

Anh đi xa quá … Anh đi xa em quá ...

Nếu em không phải là người duy nhất của anh, thì cho dù người anh yêu nhất là em, em cũng không cần.
Nếu anh cho em nhưng đồng thời cũng đem cho người khác, thì em thà rằng không có.
Không có được không đáng sợ, điều đáng sợ chính là có được nhưng lại giữ không được.



Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.

Em nhớ anh quá!

Em ghét anh, nhưng nhận ra là vẫn rất nhớ anh...

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến anh thì em lại buồn. Bởi mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Bởi em cứ nồng nhiệt nhưng anh lại cứ hững hờ.

Giữa tình yêu mà có những chữ N-H-Ư-N-G thì tình yêu đó thật sự bế tắc, bế tắc đến đau lòng.

Em biết, cứ mãi loay hoay không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Em cũng biết, đã đến ngần này tuổi, đã yêu đến ngần này đậm sâu, em cũng không thể thay đổi được gì. Có chăng, là quên anh đi, sống thật tốt và yêu một người mới thật nồng nàn.

Nhưng em không chắc, thật không dám chắc rằng em sẽ làm điều đó tốt đâu anh.

Em cứ bị nhớ anh da diết quá!

Em thừa biết rằng, không-có-em cuộc sống của anh còn ổn hơn, vui hơn. Không-có-em anh chỉ mất một chỗ để tiêu khiển... Không-có-em... Không-có-em chẳng là điều gì to tát với anh. Đâu như em, không-có-anh em phải chật vật với nỗi nhớ của mình, với những chuyện mà một mình em mơ tưởng.

Em buồn lắm! Không dám vứt bỏ cả tự trọng để yêu anh cuồng si như em vẫn nghĩ đâu anh. Em sợ bị coi thường, em sợ anh biết, người ta biết, rằng em yêu anh nhiều quá đến mê muội ngây ngô. Em sợ bị chê cười. Nên em chẳng dám yêu anh mà không biết chắc được câu trả lời liệu rằng anh cũng vậy. Em cũng sợ bị tổn thương nữa. Em cứ nghĩ, trước sau gì cũng sẽ tổn thương, đan tâm chấm dứt sớm cho ít đi phần phiền muộn…



Mà, em thấy,  mỗi lần mình tỏ ra mạnh mẽ lại giống một trò hề. Để người khác được mặc sức cười chê sự ngốc nghếch của em. Em tưởng em chứng minh được điều gì hay ho lắm, đúng đắn lắm. Nhưng rốt cuộc em không làm được gì cả, em chỉ chứng minh rằng em là một kẻ thất bại hoàn toàn trong tình yêu dành cho anh.

Thôi thì em ghi chép lại thứ cảm xúc hỗn tạp này. Có thể sau này sẽ có ai đó khiến em yêu điên cuồng hơn nữa, khiến em dám đánh tụt cả kiêu hãnh để mà yêu, hơn là với anh bây giờ. Cũng có thể lòng em trở nên chai lì và không có nhiều cảm xúc, nhưng em sẽ nhớ những ngày yêu tuổi trẻ của em, là những ngày đã từng dứt lòng mình để yêu ai đó thật nhiều. Dù tình yêu đó em không dám nói ra, không dám thổ lộ. Dù trong tình yêu đó em thấy mình là kẻ yếu đuối và hèn nhát... Em vẫn chấp nhận.

Thôi thì một ngày nào đó đủ để chuyện tình cảm này của em trôi bẵng vào thật sâu quá khứ, hãy cho em một chút tin vui về anh, về người mới của anh, để em có thể chúc mừng anh, có thể mong anh yên vui hạnh phúc. Dù em biết, không có sự chúc phúc của em, cũng chẳng là vấn đề gì cả đối với anh.

Em... nhớ anh nhiều lắm! Muốn bên cạnh anh nhiều lắm! Nhưng em sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không làm phiền tới anh nữa đâu...

Yêu anh!



Thursday, December 4, 2014

Dẫu chỉ là mơ

Sau bao yêu thương, anh vẫn là người làm em khóc. . .
 Sau bao nước mắt,anh vẫn là người em yêu. . . : )


Chiều buông. Đông rơi nhẹ trên phố buồn tênh, hoa sữa cuối mùa gượng nở bông hoa cuối. Gió khẽ khàng vuốt ve mùi hương nồng còn vương lại khi đông đã chếnh choáng men say mùa cũ. Những đoạn đường đã qua, đã cũ và in hằn lối mòn vì nó đã từng quá quen thuộc, giờ thì chẳng thể mới thêm được nữa, chật vật kỉ niệm cứ men theo ký ức ùa về. Em loay hoay giữa vô vàn nỗi nhớ, giật mình tự hỏi ta đã mất nhau rồi sao? Anh không thể giữ em lại được nữa sao…

Giữ em đi, chỉ một lần thôi được không anh? Đông về rồi em sẽ bớt cô đơn, không phải tự an ủi mình bằng cách siết chặt lấy tay nhau khi bước đi một mình trên phố. Để mỗi đêm về không giật mình tỉnh dậy gặm nhấm nỗi buồn bằng những giọt nước mắt mặn chát, giày vò thương nhớ bằng những lần gọi tên anh trong cơn mơ…

Khi chúng ta đã đi quá xa nhau, nẻo về hun hút, đường xưa lạc bước; muốn quay về điểm xuất phát thực sự rất khó khăn. Tại em lạc đường hay tại anh không chịu đi tìm. Tại ai hay chỉ lại đường yêu gấp khúc, quanh co không lối thoát. Cả hai cứ mải miết đi tìm thứ hạnh phúc xa xôi ảo tưởng để rồi lạc trong chính tình yêu của mình.

Giữ em đi, anh đừng chạy trốn tình yêu bằng cách rũ bỏ hiện tại như vậy. Anh vẫn còn yêu em, yêu nhiều lắm, cớ sao lại dối lòng buông bỏ con tim đang run rẩy nhớ em. Sao không can đảm nói rằng anh cần em, anh nhớ em và em đừng đi. Anh không cho bản thân mình một sự lựa chọn thì hãy cho em chọn được không, em sẽ chọn cách giữ anh để bên anh.

Gió đông về, ai có nhớ ai, phố chiều chật ních thương nhớ vơi đầy, hụt hẫng chới với.  Ngày không anh, nắng thôi không về, sương lạnh ướt vai mềm. Người bảo người còn yêu em, nhưng cớ sao cứ đi xa mãi, xa mãi; em mệt lắm không chạy theo được đâu. Nỗi nhớ trượt dài theo năm tháng rồi vỡ òa, nhức nhối hoài niệm mình em giữ. Anh đừng buông, đừng buông vội như thế.

Cớ sao cả hai không ai đủ can đảm để giữ lấy nhau? Cớ sao tình còn đầy mà tay vội buông? Cớ sao người ta ai cũng bận yêu mà anh chẳng bận tìm em giữa phố đông người. Cớ sao không giữ lấy nhau để bây giờ lạc mất nhau rồi mới hối hả đi tìm…

Gió đông về rồi, lạnh lắm, em thèm cái cảm giác anh xuýt xoa đôi bàn tay em, rồi vỗ về ủ ấp trong lòng tay anh ấm nồng. Thèm được vùi đầu vào bờ vai vững chắc, để mặc cho gió thổi tóc bay, em mơ màng lắng nghe tiếng thời gian ngừng lại. Thèm được chầm chậm bước đi trên phố đông với một ai đó, nhặt nhạnh từng kỉ niệm cũ hai đứa đánh rơi bỏ vào từng con đường quen… để gọi tên nhau, được không anh?

Anh và em đều còn thương, còn nhớ, còn vương, sao không cho nhau một cơ hội để giữ lấy nhau. Một cơ hội để tiếng yêu trở về, để đông bớt lạnh, lòng bớt nguội và tình thêm ấm. Giữ nhau nhé, được không anh…



Tuesday, December 2, 2014

Chắc sẽ không về...!

Bạn có thể che đôi mắt của mình… khỏi những thứ mà bạn không muốn nhìn.
Nhưng bạn không để che trái tim của mình… khỏi những thứ mà bạn không muốn nó cảm nhận .
Dù cỏ úa trong một ngày nắng cháy, vẫn vươn mình theo gió muốn bay đi …



Thời gian bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia xa mới biết, nỗi đau mới là thứ bất tận. Người ta thường nói về hạnh phúc rất giống nhau, nhưng nói về nỗi đau lại là những hình ảnh khác biệt, chồng chéo và ám ảnh.

Mỗi yêu thương đi qua, em luôn nghĩ rằng đó là tận cùng của nỗi đau, rằng em sẽ chẳng còn thể đau thêm được nữa, hoặc là cơn đau sau sẽ luôn qua nhanh hơn và dễ dàng hơn, hóa ra không phải. Vết thương nào cũng nhói, nỗi đau nào cũng dài. Và luôn là niềm đau mới, cùng khả năng chống cự bằng không.

Ngày anh nhẫn tâm bước chân đi. Em chẳng nghe thấy gì ngoài giọng nói lạnh buốt cùng dáng người nhạt nhòa không rõ mặt. Cơn thở trở nên gấp gáp và khó khăn. Tim em như có ai siết mạnh một cái. Nước mắt tuôn như xe xuống dốc không phanh, không thể kìm nén, không thể dừng lại.

Em đã chạy theo anh, bằng thứ tình yêu to lớn vẫn còn cháy, bám víu vào niềm tin ít ỏi rằng anh vẫn còn yêu em. Em như cô ngốc níu kéo mãi một người đã lãng quên mình.  Nước mắt trải dài những đêm một mình ôm nỗi nhớ. Cũng chỉ bởi vì ngày đó, anh đã yêu thương em quá nhiều. Hồi ức, đau đớn thì đáng buồn, nhưng hạnh phúc thì đáng sợ.

Em đã khóc vì không cam tâm, vì không chấp nhận. Em đã khóc vì lòng kiêu hãnh, vì không muốn là người bị bỏ rơi. Em hụt hẫng và mệt mỏi. Em khóc đến cạn nước mắt, thể hiện nỗi đau bằng vô vàn cách thức, để mong ngóng một phép màu sẽ hiện ra, anh sẽ quay về.

Và rồi em giật mình nhận ra, điều đó là vô nghĩa. Tình yêu thật tâm nơi em là thứ anh luôn luôn có, vậy mà anh vẫn quyết tâm bỏ lại để bước đi, vậy thì vài giọt nước mắt nơi đây sao có thể xoay chuyển nổi một trái tim không còn ấm áp riêng dành cho em.

Em càng bảo mình đau, em càng thấy anh xa vời, càng thấy bất lực, càng thấy mình chẳng còn giữ nổi yêu thương.

Anh đã chẳng còn chút luyến lưu, vậy hà cớ gì em vẫn hoài trông ngóng.

Nước mắt này, chẳng thể mang thứ xưa cũ trở về, nhưng nụ cười có thể giúp em tìm được hạnh phúc mới.

Mỉm cười giây phút này đây vẫn chưa phải là điều dễ dàng, nhưng khóc vì một người vẫn cười vui trên giọt nước mắt mình đang rơi không phải khó khăn hơn nhiều sao?

Vậy thì em ngừng khóc nhé! Vì em cần hạnh phúc.